Hiển thị các bài đăng có nhãn blogreview. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blogreview. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2025

Trở về... hoặc không

 Tôi đã bỏ hoang blog này hơn 8 năm trời. Trong 8 năm đó, tôi vẫn giữ blog này như một chốn để ghé nhà của các bạn không chơi FB, hoặc có chơi FB nhưng không dẫn link blog mình lên đó chẳng hạn như blog của ông Teq bạn tôi. Rồi một hôm rảnh rỗi, tôi chép các note hay status dài dài từ FB sang và lẩn thẩn xem lại các entry cũ. Bẵng đi một hai tháng, quay lại blog, thấy các entry rất cũ trồi lên nhiều, tuồng như là có ai đó đang lục lọi blog này. Rất nhiều ký ức ùa về. Nơi đây, đã từng có rất nhiều trao đổi thân tình và dí dỏm. Đã có nhiều mối quan hệ sơ trở thành thân và ngược lại. Ngày xưa, blog lắm người lui tới. Giờ đây trở lại, độc thoại cũng hay hay. 

Thử lại tính năng up ảnh. Chả tìm được ảnh gì trong máy tính ngoài cái ảnh này mà bên bán ghế gửi tôi xem mẫu hồi năm ngoái. Đây ắt là món đồ đắc ý nhất mà tôi sắm được vào năm ngoái. Nhờ cái ghế này mà 6 tháng liên tục tôi không vào Netflix, một kỷ lục cá nhân, và ngốn được chừng 30-40 cuốn sách gì đó. Cái ghế này rất dễ chịu, tôi thường nằm đây đọc sách, vài trang lăn ra ngủ, sách rơi trên ngực, một lúc thức dậy đọc tiếp, rồi lại ngủ. Vợ con quen rồi, tôi ngủ cứ mặc tôi ngủ, chẳng ai nói năng gì. Có hôm, tôi đọc sách rồi lăn ra ngủ ở đây, đèn đọc sách trên đầu, đèn phòng khách nhà bếp đều sáng trưng. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, tắt đèn rồi bò vào phòng ngủ ngủ tiếp. 



Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Fragments

Chữ "fragments" trong Other Colors của Pamuk được Nhị Linh dịch là "những phân mảnh".  Dĩ nhiên, Other Colors là một cuốn sách tuyệt vời về những phân mảnh mà một năm đọc sách chỉ cần đọc một cuốn như thế cũng đủ, chưa kể nó có thể gầy ra rất nhiều cảm hứng, rất nhiều gợi ý.... (Mặc dầu không thích dấu ba chấm nhưng ở đây buộc lòng phải dùng một cái.)


Dưới đây là một vài fragments được nhặt nhạnh đó đây trên mạng và trong thế giới blog:




1.  "Nếu bạn thật tình muốn làm cha mẹ mình khổ tâm, mà bạn lại không đủ can đảm để sống như người đồng tính luyến ái, thì điều tối thiểu bạn có thể làm là lao đầu vào nghệ thuật. Tôi không nói giỡn. Nghệ thuật không phải là một cách kiếm sống. Nó là một cách rất nhân bản để làm cuộc sống dễ chịu hơn. Thực hành một nghệ thuật, bất kể giỏi hay dở thế nào, là một cách để làm tâm hồn của bạn vươn lên, tạm cho là thế. Hãy hát dưới vòi sen trong buồng tắm. Hãy nhảy múa theo nhạc từ đài phát thanh. Hãy kể những câu chuyện. Hãy viết một bài thơ cho một người bạn, ngay cả một bài thơ nhếch nhác. Hãy làm những điều ấy theo khả năng của mình. Bạn sẽ nhận được một phần thưởng to tát. Bạn đã sáng tạo được một cái gì đó".

(Kurt Vonnegut -  trích từ  một chương trong A Man Without A Country - bài dịch của Hoàng Ngọc Tuấn)


2.  Chào, ngườilạ.

Xin lỗi vì đây là một bức thư không nên viết. Vì rằng chúng ta là những người xa lạ, và rằng mối liên hệ giữa chúng ta cũng xa vời như khoảng cách, đúng theo bất cứ ngữ nghĩa nào của từ này, giữa chúng ta vậy.

Xin lỗi vì khi bạn đọc những dòng chữ này, là bạn đang là nạn nhân bất đắc dĩ của một hành động vô cùng vị kỷ. Và chính việc thực hiện hành động này, chứ không phải việc bức thư này nói gì, chính là sự tử tế cao quý nhất mà bạn có thể bày tỏ với tôi, và bạn đã bày tỏ, là sự tử tế cao quý nhất mà bản thân tôi từng nhận được, và tôi đã được nhận, nên xin bạn, một lần nữa, bỏ qua cho sự kỳ cực, trong suy nghĩ của một gã tâm thần, cũng như nguyên nhân tồn tại của chính bức thư này: Tôi muốn viết thư.

Sự không rõ ràng trong nội dung bức thư đã làm tôi ngần ngại rất nhiều, nhưng cũng chính sự không rõ ràng đó đã thúc giục tôi rất nhiều. Tôi viết, bởi vì tôi cần phải viết. Bởi vì khi nhìn thấy từng con chữ hiện ra, chắc chắn và cẩn thận, dưới bàn tay mình, điều đó gây trong tôi rất nhiều hứng khởi; trao cho tôi can đảm, can đảm của việc thực làm những gì mình thực sự muốn làm. Và bạn biết không, không ai có thể hiểu được rằng cảm giác nghẹn thở đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời một người có thể đạt được. Không ai có thể hiểu.

Bức thư này sẽ được gởi đi, xuyên qua những khung trời xanh thẳm, xuyên qua những ngày tuyết trắng, xuyên qua cả những mùa hè chói chang nắng nữa, - trời mưa thì không xuyên qua được rồi. Và tôi hy vọng nó có thể là ngọn nến bé thắp lên chút ấm áp cho bạn, một nhỏ bé trong to lớn thành phố xa xôi. Vì tôi biết, tôi muốn viết thư, và bạn muốn nhận thư.

Khi cầm bức thư này trên tay, bạn thấy đó, tôi không mong nhận được hồi âm. Việc bức thư này tồn tại, mà lẽ ra nó không nên, không bao giờ nên, chính là sự thú nhận bản tính ủy mị của tôi - cả bản thân những lời như thế này nữa. Đàn ông phải rắn rỏi. Đàn ông không mềm yếu. Và tôi cũng chắc rằng bạn đồng tình với tôi như thế. Nhưng giờ phút này đây, khi tôi viết những dòng chữ này, cũng đồng thời lúc bạn đọc được chúng, xin cho tôi được thành thật không che dấu cái điểm yếu cố hữu của mình. Vì bạn không biết tôi, vì chúng ta hoàn toàn xa lạ.

Nếu có một điều gì về tôi mà bạn cần biết, chính là, tôi không phải kiểu người bất hạnh. Cuộc sống của tôi vốn đầy đủ và dễ dàng. Tôi có gia đình, tôi có bạn bè, và tôi có cả những tình yêu lớn lao đủ để dằn sâu trong lồng ngực. Tôi có tất thảy những thứ con người cần có để tồn tại trong cuộc đời. Và tôi có cả những nhận thức rằng sống không chỉ đơn giản là tồn tại, dù tồn tại cũng là một cách sống.

Nếu có một điều gì đó tôi muốn bạn biết, đó là, Sài Gòn của tôi lại vào mùa điệp. Những con đường trải dày bóng râm với lắc rắc màu vàng hoa nhàu nhĩ. Những thân cây rắn chắc vươn thẳng lên nền trời cao vợi, đung đưa trong ánh lấp lánh vàng của ngày rực rỡ. Sài Gòn của tôi lại vào mùa mưa. Sài Gòn của tôi, vốn đẹp lạ lùng!

Và điều sau cùng tôi muốn nói, khi bạn đọc đến những dòng cuối cùng này, khi bạn chuẩn bị đặt tờ giấy xuống, và, có lẽ, bừng lên một chút cảm giác ấm nồng, rằng bạn đã "vừa trao cho ai đó can đảm để đối mặt với cuộc đời"!

Cảm ơn bạn, người lạ!

(Từ blog Cafe sữa)

3.  


Lâm cười


Tôi quen thói ẩn núp trong huyền thoại của tiếng cười,
và hôm ấy Lâm cười tiếng lăn giòn như mưa đổ.

Như thể hắn đã được sinh ra từ khe núi,
nên tiếng hắn cười rang
rực rỡ màu thu.

Lâm, tiếng cười của bạn,
tôi muốn nhồi nó vào tai, la hét gào nó đến,
nhưng nó thì im lìm.
Nó chỉ hiện diện trong tiếng mưa rơi,
buộc tôi phải ngồi đây
đợi mưa đến.

(Từ blog Ramblings)


Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Apple apple one two three

Apple, apple, one, two, three

Bạn Alpha học tiếng Anh. Cô giáo dạy cho bài hát thế này, bạn về nhà nghêu ngao suốt:

Apple, apple, one, two, three

Apple, apple, one, two, three

One for you, one for me

One for teacher one, two, three

Cô giáo đến tham, có quả táo cũng giành cho mình. Ba bạn Alpha năn nỉ bạn hát thành “one for daddy one, two, three”, nhưng bạn chưa đồng ý. Bạn còn nhất định gọi “con khỉ” thành “con hỉ”, không quên rành rọt giảng giải “nói con khỉ là đúng, nói con hỉ là sai”. Biết thế, nhưng vẫn nói là “con hỉ”, chắc vì hỉ thì vui:). Mỗi lần nghe bạn nói “con hỉ” chỉ muốn đè nghiến bạn ra hun!

One for me

Bạn nào đọc cái Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, chắc có nhớ hướng dẫn sử dụng thẻ ATM: Thẻ này không có chức năng cách điện.

Trong khi chờ đợi các ngân hàng phát hành thẻ ATM có chức năng cách điện cũng như trong khi chờ đợi các công ty điện lực trên toàn quốc đi kiểm tra điện rò rỉ ở các ATM, người ta không thể sống mà không có tiền mặt. Thế là sáng nay tôi lót tót ra ngân hàng để rút tiền từ quầy. Sau khi viết giấy và nộp chứng minh nhân dân xong, tôi được báo ngồi đợi 20 phút, vì sớm quá tiền từ hội sở chính chưa về. Trong cái rủi chờ đợi có cái may là ghé sang nhà sách ngay bên cạnh và mua được quyển Cuốn sách và tôi của cụ Vương Hồng Sển. Cuốn này mua theo lời dụ dỗ đường mật của cái bạn đang bị nấc cụt nhà bên kia. (Cho bạn cái link để bạn tăng view!). Trong lúc vẫn chờ để được nhận tiền tôi đọc ngay bài Nói chuyện nàng, là bài đầu tiên trong tập sách sau hai cái lời tựa. Chỉ cần đọc bài này xong tôi có thể nói rằng rất rất nên mua và đọc cuốn này. Ôi cái ông già, duyên dáng và hóm hỉnh quá thể. Ai đời cụ già 83 tuổi thấy một phu nhơn xấp xỉ lục tuần mà mắt cứ tít lên, đi sau lưng người ta “mấy lần tay đụng vào mông vào đùi, mông cứng cáp như mông của gái tân, đùi thon thon dội lại nơi đầu ngón tay êm êm mát mát”! Sau đấy, cụ được phu nhơn mời đến nhà, tức thì đầu óc cứ vơ vơ vẩn vẩn suy đi tính lại “cơm đà dọn, còn đợi gì mà chưa cầm đũa”. Ngặt vì, “khí huyết đã suy, lụt đụt lạt đạt, như đèn hụt bấc, như ô tô hết xăng, đang ăn muốn nuốt mà nó nghẹn ngang trợn trắng” thì sao? Ha ha, không thể không cười với cụ Vương. Cuộc gặp gỡ sau đó giữa cụ Vương và phu nhơn ở nhà riêng của phu nhơn cũng hết sức kỳ thú. Bạn nào tò mò muốn biết kết cục thì tôi có thể tiết lộ thế này bằng chính lời cụ Vương: “tôi cũng gàn thật, không phất cờ, vì tự xét rủi đang phất mà gãy cán cờ là điềm bất lợi, không nói là đại họa có khi, và cơm dọn không thưởng thức vì tật ưa mắc nghẹn với tuổi già”.

One for you

Kiều nữ Evil chính thức quay trở lại với blog Một thế giới khác. Xin giới thiệu cùng các bạn Evil hay thường được gọi một cách thân mật là chị Vìu là một nữ sĩ tài ba thông tuệ hơn người, một chiến sĩ đấu tranh không mệt mỏi cho nữ quyền và sự công bằng trên thế giới. Chính vì vậy, vào blog chị có thể nghe tiếng súng đì đùng. Hãy vào blog chị at your own risk!

Three to go

Hiện tại là 197. Tương tự như lần trước, sẽ gửi tặng cuốn Cuốn sách và tôi cho người thứ 200.

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Blog của năm

Đang yên đang lành tâm hồn đang tỉnh táo ngay ngắn thì chả làm việc này làm gì. Nhưng thấy có bác trao giải tưng bừng, nhịn không được bèn vùng dậy trao ngay cái giải cho blog. Giải được trao dựa vào các tiêu chí sau:

  • Cập nhật thường xuyên: Blog một tháng có một hai bài dĩ nhiên không thể nhận giải Blog của năm được. Nếu có bài hay may ra nhân được giải entry của năm.
  • Lượng người đọc: Blog hay không hẳn nhiều người đọc và blog nhiều người đọc chưa hẳn đã hay. Nhưng đã gọi là Blog của năm mà người đọc thưa thớt coi sao đặng.
  • Lượng comment: Blog không tương tác thì chán.
  • Ngôn ngữ sáng tạo: Chẳng ở đâu mà ngôn ngữ có thể được sáng tạo không giới hạn như blog. Người viết có quyền chen tiếng Tây, tiếng Tàu, tiếng lóng, tiếng bịa. Nếu blog chỉ chăm chăm dùng ngôn ngữ chính thống thì thà đọc Nhân Dân.
  • Đề tài cập nhật: Dĩ nhiên viết blog có thể viết trên trời dưới đất chuyện xưa chuyện nay chuyện đông chuyện tây chuyện con mèo yêu lười ăn hay tóc rụng thêm một sợi, nhưng gì gì cũng phải thời sự một tí.
  • Không giống báo: Viết blog mà như viết báo thì đọc báo chứ đọc blog làm gì.
  • Hài hước: Tiêu chí này được đánh giá cao nhất. Râu mũ đạo mạo đâu chả có.

Xét tất cả những tiêu chí trên, rất tiếc giải Blog của năm không thuộc về 5xu, hu hu. Giải Blog của năm thuộc về blog này. Anh này viết hàng ngày, entry nào cũng bốn năm trăm còm, sử dụng nhuần nhuyễn các thủ thuật hậu hiện đại, và hầu như entry nào cũng có gì đó làm người ta buồn cười, thiên vị rõ rệt nhưng rất biết điều và hết sức duyên dáng. Anh ta viết về đội bóng Arsenal!

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Ngăn ngắn

Cái truyện của Raymond Carver trong hai post trước là một truyện ngắn dài, chắc không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đọc hết. Cái này tôi ngẫm ra từ tôi: khi lướt web, cái nào dài quá tôi chỉ lướt qua, nếu thấy hay thì đánh dấu rồi quay lại đọc sau, cái nào ngắn mới đọc ngay một lúc. Truyện của Raymond Carver nhìn lướt qua thì chẳng có gì hay cả, vì cốt truyện đơn giản, thậm chí không cốt truyện. Biệt tài của ông là viết thật chính xác về những chi tiết bình thường, vặt vãnh, cái không nói nhiều hơn cái nói ra. Do đó, chỉ khi đọc chậm rãi, đọc kỹ, người ta mới thấy hết cái hay của Carver. Lần đầu đọc Carver, tôi cũng thấy chả có gì thú vị. Nhưng chỉ sau khi đọc kỹ, mới thấy ông thuộc dạng khủng. Haruki Murakami, nhà văn đang rất popular ở Việt Nam hiện nay, là người đã dịch rất nhiều tác phẩm của Carver sang tiếng Nhật, tự nhận chịu ảnh hưởng của Carver, và từng nói rằng Carver có khả năng biến người đọc ông trở thành nhà văn:) Điều này không có nghĩa cứ đọc Carver rồi bạn sẽ trở thành Carver hay ít ra là Murakami:)

Carver được coi là đại diện xuất sắc của trường phái tối giản, nhưng bản thân ông không ưa gì cái danh xưng đó. Trong đời văn của Carver, có một biên tập viên mà ông chịu ơn, cũng là người biên tập truyện của Carver một cách khốc liệt dã man, tàn bạo, có khi cắt hoặc sửa hơn 50% bản gốc của Carver. Ông này tên là Gordon Lish. Chữ tối giản có khi phải gán cho ông này.

Hôm nay viết ngắn thế này thôi. Ý định ban đầu của tôi khi viết entry này là để giới thiệu blog của một bác sĩ với những câu chuyện đau lòng trong ngành y tế, những câu chuyện mà là người Việt Nam chúng ta không lạ lùng gì, nhưng nghe người trong cuộc nói ra vẫn xót xa. Chỉ định giới thiệu blog thôi mà thế nào lại huyên thiên về Raymond Carver!

Btw, vừa đọc xong tập truyện ngắn Những mối tình nực cười của Kundera. Rất thích hai trong số bảy truyện, là Chơi trò xin đi nhờ xeEdouard và Chúa. Phần còn lại hoặc chỉ hơi hơi thích, hoặc có thể không nhận ra ý đồ của tác giả.


Thứ Ba, 27 tháng 11, 2007

Blog zì viêu

Trong thế giới blog này, mình là người đến sau, thiên hạ đã chơi bét nhè cả rồi, mình nhân dịp vợ vắng nhà mới đổ đốn đi vọc niêu tôm blog, lúc dân tình đã rục rịch muốn chuyển sang Mash, sau anh yahoo mới bảo là không phải. (Định viết một câu thật dài và thật nhiều dấu phẩy cho bằng em Vũ Phương Nghi mà không xong, em này tài thật, một câu gần nửa trang giấy và cả tá dẩu phẩy.) Chơi blog đến nay đã được hai tháng rưỡi, nghĩ cũng đã quen quen cái thế giới này, bắt chước thiên hạ làm quả blog review phát.

Đầu tiên là em gái Nhị Linh mình hạc xương mai duyên dáng điệu đàng chỉ tội hơi hôi mùi khói thuốc, chuyên gia viết những thứ tù mù , kẻ thù số một của Vietimes, Lê Thiếu Nhơn, Nguyên Khôi, etc. . Không thể bỏ qua nàng nếu bạn có quan tâm đến văn chương.

Kế đến là anh 5xu, gã lưu manh xuất chúng của thời đại chúng ta. Trừ những bải điểm sách, truyện ngắn và bình luận về nhân phẩm, các entries khác của anh bảo đảm cho chúng ta những cơn cực [sảng] khoái.

Và đây là ngôi sao của sự kiện Vàng Anh(có kẻ độc mồm bảo là scandal Vũ Hoàng - Linh), nghiên cứu sinh ngành Blog học, tất cả những gì bạn cần biết trên thế giới blog và internet, từ thơ tình khó nhá đến ria mép, từ chicklit đến kinh tế học, all in one.

Một ngôi sao khác của làng bloggers, kẻ tự nhận mình đẹp trai thông qua nhan sắc của con trai, mặc dù chưa có xét nghiệm ADN thì ta có thể hoàn toàn bảo rằng đấy là niềm tự hào vô căn cứ. Lương tâm của thời đại blog. Nơi chất chứa những bức xúc bộc phát , những tản mạn hồng hồng tuyết tuyết, phù hợp với quảng đại quần chúng. Đặc biệt là gái.

Bàng môn tả đạo. Nếu không nhiễm sẵn một ít tà khí trong người, cần ngậm sẵn linh đan trong miệng trước khi bước vào kẻo bỏ mạng oan uổng.

Cuối cùng, chả biết cửa đóng hay mở, đằng nào cũng nên ghé vào xin (hoặc cướp) tí oản!