Hiển thị các bài đăng có nhãn Enright. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Enright. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Enright nói về truyện Fat của Carver

"Fat" ("Béo") là truyện đầu tiên trong tập Em làm ơn im đi, được không? Nhiều người không thích truyện này lắm. Bản thân tôi cũng không thích truyện này bằng những truyện khác trong tập, ví dụ, "Có phải anh là bác sĩ?", "Họ đâu phải chồng em", hay "Còn cái này thì sao?" Tuy nhiên, Anne Enright, tác giả của Họp mặt, lại rất thích truyện này. Bà nói về truyện này như sau:


“Béo” là một ví dụ tuyệt  vời về một truyện ngắn chẳng cần phải làm gì nhiều nhặng để gây ra tác động- có thể nói là miệng vết thương rất nhỏ nhưng hậu quả thì thật là chết người. Như nhiều truyện khác của Raymond Carver, truyện này có vẻ rất đơn giản. Một cô hầu bàn không được nêu tên kể cho bạn mình, Rita, chuyện cô phục vụ cho một ông khách hàng béo ú. Cô thích ông ta, bất chấp vòng bụng của ông ấy. Cô thích phục vụ cho ông. Mối quan hệ của họ, mặc dù bình thường, ngắn ngủi, và trịnh trọng, lại khá dịu dàng - và, như một chuyện tình, nó diễn ra bất chấp sự phản đối của phần còn lại của thế giới. Cái tình yêu nho nhỏ mà cô hầu bàn cảm nhận được - khoảnh khắc cảm thông dành cho ông khách béo - trở nên thật lạ lùng khi sau đó vào buổi tối, nằm trên giường với Rudy,bạn trai của mình, cô hầu bàn mơ mòng về  một thay đổi  cồn cào, đầy hy vọng.

Tôi thường yêu cầu sinh viên đọc truyện “Béo” bởi vì dường như truyện này cũng nói về một truyện [ngắn] là như thế nào. Một truyện [ngắn] là điều gì đó được kể lại - như cô hầu bàn kể cho cô bạn Rita của mình về ông khách béo - đó là một điều gì thực sự phải được nói ra. Nhưng mặc dù ta cảm nhận được sức mạnh và âm vang của nó, thường rất khó nói được rằng một truyện [ngắn] có ý nghĩa gì. Có lẽ ta chỉ có thể nói  rằng một truyện ngắn là một khoảnh khắc của đời sống; và rằng, sau khoảnh khắc ấy, ta nhận ra một điều gì đó đã thay đổi.


Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

The Gathering - Họp mặt


Tôi bắt gặp trong The Gathering của Anne Enright  (đã có bản tiếng Việt là Họp mặt, Phạm Viêm Phương và Huỳnh Kim Oanh dịch, Nhã Nam & NXB Văn học 2012) những dòng thuộc loại khốc liệt nhất về tình dục. Khốc liệt, không phải vì nó trần trụi, mà vì nó cho thấy, trong cái hành động ngỡ như mang hai con người lại gần nhau nhất, người ta lại có thể ở xa nhau đến mức nào.  Với The Gathering, Enright khẳng định cái chân lý chưa bao giờ cũ: chiều sâu của văn chương không phụ thuộc vào độ phức tạp của câu văn. Văn, có thể như văn của Enright trong cuốn này, giản dị mà thẳm sâu; không màu mè, bày trò mà vẫn cuốn hút; không cố tình triết lý mà vẫn làm người đọc bần thần.


Một đoạn trong The Gathering:

“Tom had sex with me the night of the wake - as if Liam’s death had blown all the cobwebs away: the fuss and the kids and the big, busy job and the late nights spent strenuously not sleeping with other women. He was getting back to the basics: telling me that he loved me, telling me that my brother might be dead but that he was very much alive. Exercising his right. I love my husband, but  I lay there with one leg on either side of his dancing, country-boy hips and I did not feel alive.  I felt like a chicken when it is quartered.”