“Béo” là một ví dụ tuyệt
vời về một truyện ngắn chẳng cần phải làm gì nhiều nhặng để gây ra tác động-
có thể nói là miệng vết thương rất nhỏ nhưng hậu quả thì thật là chết người.
Như nhiều truyện khác của Raymond Carver, truyện này có vẻ rất đơn giản. Một cô
hầu bàn không được nêu tên kể cho bạn mình, Rita, chuyện cô phục vụ cho một ông
khách hàng béo ú. Cô thích ông ta, bất chấp vòng bụng của ông ấy. Cô thích phục
vụ cho ông. Mối quan hệ của họ, mặc dù bình thường, ngắn ngủi, và trịnh trọng,
lại khá dịu dàng - và, như một chuyện tình, nó diễn ra bất chấp sự phản đối của
phần còn lại của thế giới. Cái tình yêu nho nhỏ mà cô hầu bàn cảm nhận được - khoảnh
khắc cảm thông dành cho ông khách béo - trở nên thật lạ lùng khi sau đó vào buổi
tối, nằm trên giường với Rudy,bạn trai của mình, cô hầu bàn mơ mòng về một thay đổi cồn cào, đầy hy vọng.
Tôi thường yêu cầu sinh viên đọc truyện “Béo” bởi vì dường
như truyện này cũng nói về một truyện [ngắn] là như thế nào. Một truyện [ngắn] là điều
gì đó được kể lại - như cô hầu bàn kể cho cô bạn Rita của mình về ông khách béo
- đó là một điều gì thực sự phải được nói ra. Nhưng mặc dù ta cảm nhận được sức
mạnh và âm vang của nó, thường rất khó nói được rằng một truyện [ngắn] có ý nghĩa
gì. Có lẽ ta chỉ có thể nói rằng một
truyện ngắn là một khoảnh khắc của đời sống; và rằng, sau khoảnh khắc
ấy, ta nhận ra một điều gì đó đã thay đổi.