Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

Tứ tuyệt mới làm xong chưa đặt tên:)


Nhớ nhau vẩy bút làm mưa gió
Giày cỏ gươm cùn ta đi đây
Chị thà xem như là hạt bụi
Em thà xem như hơi rượu cay


Cập nhật: Lẽ ra thì không nói, nhưng vì có lẽ không phải ai cũng rành về thơ, nên nói ra để tránh hiểu nhầm. Bài "tứ tuyệt" này câu đầu lấy của Trần Huyền Trân, câu thứ hai lấy của Nguyễn Bính và hai câu cuối của Thâm Tâm ghép lại với nhau. Ba người này chơi với nhau trong một nhóm, gọi là nhóm "áo báo gốc liễu".

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Trâu, bò, trai, gái

(Cái này nghe có giống Eat, drink, man, woman của Lý An không?: Phim này xem lâu rồi, giờ chả nhớ gì, chỉ nhớ có một bác già lúc nào cũng băm băm xắt xắt.)

Chắc mọi người ai cũng biết chuyện cu Tí đi nhà trẻ, cô giáo phát cho sô cô la hình trẻ con, cu Tí khăng khăng đòi sô cô la hình con trai, không chịu lấy sô cô la hình con gái. Cô hỏi tại sao, Tí bảo sô cô la hình con trai nhiều hơn một mẩu.

Có lần, trên chuyến xe bus của công ty đi về một vùng quê để làm công tác xã hội, mọi người chỉ trỏ cho nhau cảnh vật hai bên đường: ruộng lúa, vườn chuối, trâu, bò .v.v.. Một bạn gái mới ra trường đề nghị mọi người chỉ cho em phân biệt con trâu và con bò, vì em không biết con trâu và con bò khác nhau thế nào. Hai mươi mấy tuổi mà chưa phân biệt được trâu và bò cũng hơi lạ. Cho dù em lớn lên ở thành phố nên chưa bao giờ thấy trâu bò thật, chẳng lẽ em không xem tivi hay đọc sách báo. Mọi người trên xe lúc ấy bắt đầu đem em ra làm đề tài giễu cợt. Tôi mới nói đỡ cho em rằng, không sao đâu em, cần gì phải biết trâu bò khác nhau làm sao, chỉ cần em biết con gái khác con trai chỗ nào là được. Thế là mọi người nhanh chóng chuyển đề tài từ chuyện trâu bò sang chuyện trai gái.

Thế thì, đố các bác con gái con trai khác nhau ở chỗ nào? Giao hẹn trước không nói chuyện cái mẩu sô cô la nhé.

Tôi có vài quan sát nho nhỏ từ các blog trai và gái như sau:

- Các blog trai có khuynh hướng cởi mở hơn, đề cao tinh thần dám làm dám chịu, đã đem blog ra chốn công cộng rồi thì mặc cho ném đá thoải mái, nên thường để ở chế độ ai comment cũng được. Ví dụ gồm blog Linh, 5xu, Goldmund.v.v. Các blog gái có khuynh hướng thận trọng, ai comment gì phải đợi chủ nhân duyệt rồi comment mới hiển thị. Ví dụ gồm blog Cát Khuê, Deep Memories.v.v.. Riêng blog Nhị Linh vốn vẫn để chế độ comment vô tư, nay dưới ách áp bức của một số bác ẩn danh, dường như chủ nhân đang định chuyển sang chế độ kiểm duyệt.

- Blogger gái dễ “xiêu lòng” hơn. Chẳng hạn, trước sự gợi ý tặng sách vô cùng dẻo dai và kiên nhẫn của tôi, chị Sonata đã hứa tặng một cuốn sách hoành tráng kèm theo tập thơ Rau tần của Trần Huyền Trân, còn bạn Cát Khuê cũng hứa tặng hai cuốn Interview người nổi tiếng cho tôi và hai bạn Alpha, Pi vẽ mặt trời. Không có phản hồi nào từ các blogger trai.

- Còn gì nữa nhỉ?

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

Thư gửi con trai 22 tháng tuổi

Chàng thanh niên bé bỏng của ba,

Hôm nay con tròn 22 tháng tuổi. Ba vốn rộng rãi, hay làm tròn, nên coi như là con trai được 2 tuổi đi. Nếu như không bị ai ép học chữ trước khi vào lớp 1, sớm nhất 4 năm nữa con mới có khả năng tự đọc được thư này của ba. Để hiểu được những gì ba viết trong đây, có lẽ mất thời gian hơn. Tuy nhiên, để giúp con, ba sẽ cố gắng viết bằng một thứ tiếng Việt thật giản dị . Ba hứa sẽ không chen tiếng Anh như mấy bác sản xuất đĩa nhạc, những người thường cố dịch những chữ tiếng Việt ai cũng hiểu sang tiếng Anh, và cố gắng dùng ít chữ Hán Việt đến mức có thể được.

Đầu tiên, ba muốn kể cho con sơ qua về những ngày ba đang sống. (Trong môn Tập làm văn mà sau này con học, đoạn này được gọi là “mở bài”!). Tính đến ngày ba viết thư này Việt Nam đã vào WTO được 3 năm, Sài Gòn được đổi tên Thành phố Hồ Chí Minh được 34 năm, và ba mẹ lấy nhau 5 năm. Những ngày này, sữa con đang uống có giá vào loại mắc nhất thế giới, hàng ngày ba đi từ nhà đến công ty mất một tiếng đồng hồ, tăng lên một tiếng rưỡi đến hai tiếng khi kẹt xe, và mẹ đang băn khoăn nên gửi con đi học trường nào mà không phải ‘chạy”. Những ngày này, nhiều người vẫn còn đang thương tiếc Michael Jackson, ngư dân Việt Nam thường bị tàu “lạ” đâm trên biển, công ty Vinafood đang cố gẳng tẩu tán giò heo đông lạnh đã bị niêm phong, và báo Tuổi Trẻ vừa có diễn đàn “Sống trung thực, được gì”.

Ba sẽ không nói rằng những ngày ba đang sống đây là “những ngày đẹp hơn tất cả, dù mai sau đời muôn vạn lần hơn”, vì ba thật sự mong rằng những ngày đẹp nhất là những ngày mà con sẽ sống. Trong số rất nhiều mong ước của ba, ba mong nhất rằng khi con lớn lên, câu hỏi “Sống trung thực, được gì” sẽ không còn được đặt ra nữa. Ba nghĩ rằng khi một câu hỏi như thế được đặt ra nghĩa là sự trung thực là hàng hiếm. Nếu như sự trung thực có mặt đương nhiên giữa đời thường như một lẽ tất yếu, có lẽ câu hỏi như trên đã không được đặt ra. Con sẽ không thấy ai đặt vấn đề “ăn cơm, được gì” hay “hít thở có lợi ích gì”, mặc dù người ta có thể thảo luận “ăn tổ yến, bổ chỗ nào” hay “lợi ích gì từ việc hít oxy tinh khiết”.

Khi hỏi được gì, có lẽ câu hỏi còn gồm ý, mất gì nếu sống trung thực. Tất nhiên ba là một thành viên của xã hội mà ba đang sống, do đó ba không lạ lẫm gì với những thua thiệt khi sống trung thực. Nhưng khi người ta phải đắn đo quá nhiều giữa việc có nên trung thực hay không, tôi mất gì, tôi được gì khi tôi trung thực thì quả là quá xót xa con trai ạ. Cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn biết bao nhiêu nếu như người ta không phải ra điều kiện với sự trung thực, vì sự trung thực bản thân nó lấp lánh một vẻ đẹp mà không bất cứ thứ trang sức đắt tiền nào có được. Vẻ đẹp đó không thể được mặc cả. Sự trung thực lẽ ra không bao giờ nên là một món hàng để đem ra ngã giá. Nhưng con trai ơi, những điều ba đang nói đây có vẻ chỉ là một giấc mơ xa vời. Biết thế, nhưng ba vẫn mơ, vì mơ ước là một quyền tuy không được ghi nhận trong Hiến pháp nhưng có lẽ được thực hiện đầy đủ và trọn vẹn nhất. Đâu ai ngăn cản mình mơ những giấc mơ đẹp đâu con!

Đêm qua, con lại ngủ không yên. Nửa đêm, con lại hét váng lên, không biết con thấy gì trong mơ. Thanh niên bé bỏng của ba trông thế mà phức tạp ra phết. Bằng tuổi con, chị con đã biết ngủ thẳng một mạch rồi. Có thể vì chị con “vô tư lự” hơn. Cũng có thể trong tên của chị con có chữ “An”, nghĩa là bình an. Còn tên con...

Ba mẹ đã nghĩ về tên con rất sớm từ khi biết con sắp sửa có mặt trên đời. Qua rất nhiều tranh cãi và thỏa hiệp, con được đặt tên là Tùng Quân. Ba mẹ nghĩ đó là một cái tên đẹp, nam tính và không quá phổ biến. Nhưng hơn hết, tên con gồm cả một giấc mơ mà ba mẹ gửi gắm. Theo Từ điển Hán Việt của Đào Duy Anh, “tùng” là cây thông ruột đặc, “quân” là cây tre mắt thẳng, và “tùng quân” có nghĩa là “người khí tiết, ngay thẳng, trung thực”. Ba mẹ mong con sẽ là con người khẳng khái như cây tùng cây trúc, mong con luôn lấy sự trung thực làm lẽ sống. Ba mẹ muốn rằng sự trung thực đối với con là một nhu cầu nội tại, con cần đến nó cũng như cần ly sữa con uống, bát cơm con ăn, con cần nó như cần khí trời. Ba mẹ không muốn con phải suy nghĩ rằng con có được một cái gì đó khi con trung thực. Ba mẹ chỉ muốn rằng sự trung thực với con là một giá trị tự thân, mà thiếu nó con sẽ thấy xốn xang, khó chịu, theo một cách như con thấy đói, thấy khát, thấy khó thở. Như thế, có đòi hỏi quá đáng với con không? Hy vọng không, vì những ngày con sẽ sống sẽ khác những ngày ba đang sống. Ba mong và tin là như thế.

Thế thôi con trai nhỉ, ba viết dài nữa con lại mất ngủ, mẹ phát hiện ra nguyên nhân thì ba nguy to. Lần khác ba sẽ viết cho con về những đề tài khác nhẹ nhàng hơn, ví dụ như “làm thế nào để không tè trong quần”!

Ba

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

Mình search gì thì mình search ra blog này

Tôi không gắn Google Analytics, chính xác là không biết cách gắn, nên không thống kê được mọi người dùng Google như thế nào để tìm ra blog mình. Tuy nhiên, cái counter nho nhỏ bên trái cho phép biết được trong vài ngày vừa qua người dùng internet đã dùng từ gì để tìm ra blog này. Sau đây là một số quan sát nhỏ thực hiện vào chiều chủ nhật:

Có bạn chắc muốn tìm thơ về con cò, không biết để làm gì, nên tìm “tho ta ve con co”. Kết quả bạn tìm ra entry “Còn có bao giờ em nhớ ta”. Đó là một entry về thơ Quang Dũng.

Có bạn chắc muốn học nhảy kiểu Michael Jackson, với cụm từ “chi nhay MJ”, tìm ra entry “MJ – Em không dối lừa”, đó là entry về lời phân bua của ông Tổng Giám đốc hãng sửa Mead Johnson.

Có bạn tò mò về xì căng đan của Thanh Lam, với cụm từ tìm kiếm là “thanh lam chui tuc”, bạn đã tìm ra entry “Tôi làm gì khi tôi chửi thề”, một entry phàn nàn về chuyện đi lại.

Tìm kiếm về ông Trần Đình Đàn khá nhiều, và tất nhiên nó dẫn thẳng đến entry “Ông Trần Đình Đàn không phải là Quốc hội’. Không biết tôi có nên xóa entry này:)

Bạn nào kiếm cụm từ này, chắc hẳn đang ôm ấp những dự án to tát: “làm dự án thay đổi thế giới”. Kết quả bạn tìm ra entry “Ánh mắt làm thay đổi thế giới”, một entry về chuyện xả rác ngoài đường.

Có mấy bạn chắc đang tìm hiểu tâm sinh lý bạn gái, nên cụm từ tìm kiếm là “muon biet ban gai thich chuyen do khi nao’ hoặc “khi moi quen ban gai noi chuyen gi”. Kết quả tìm kiếm dẫn tới entry “Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện đời”, một entry nói về chuyện hoa trái tình yêu và những thứ liên quan.

Cuối cùng, có người tìm kiếm với cụm từ rất kinh, “cuoc thi lam tinh”, kết quả tìm kiếm là “Entry tham dự cuộc thi tinh dịch cho bác 5xu tổ chức”. Thế thì blog này xếp ngang hàng với cõi thiên thai à?

Hầu hết những dấu ngoặc kép ở các cụm từ tìm kiếm là do tôi thêm vào. Rõ ràng là nhiều người không biết khi tìm kiếm trên Google, chỉ cần thêm dấu ngoặc kép kết quả tìm kiếm có thể chính xác hơn rất nhiều. Ngoài ra, việc tìm kiếm bằng tiếng Việt không dấu cũng góp phần đưa ra những kết quả hết sức trời ơi. Căn cứ vào quan sát này, có lẽ cần phải viết một entry về kỹ năng tìm kiếm trên Google.

------------

Bài này hay. Blog này hay. Không biết chủ nhân là ai.



Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2009

Linh tinh trong lúc kẹt xe


Linh tinh trong lúc trời mưa thì không nhại ai cả, còn linh tinh trong lúc kẹt xe rõ là nhại Bảo Ninh rồi. Bảo Ninh có cuốn Lan man trong lúc kẹt xe làm với Đông A, tuy tôi từng nhìn thấy nhưng chưa mua và chưa bao giờ đọc cả (vì không ai tặng hay cho mượn). Như có lần nói, tôi không mặn mà gì lắm với truyện ngắn nên hiếm khi tự bỏ tiền ra mua một tập truyện ngắn, trừ khi có lý do "đặc biệt". Chưa đọc tất nhiên tôi không biết Bảo Ninh viết gì trong đó, không biết thật sự Bảo Ninh có viết về kẹt xe không, và ông nghĩ gì trong khi kẹt xe. Thông thường khi kẹt xe người ta chỉ muốn thoát khỏi cái đống bùng nhùng đó càng sớm càng tốt chứ chẳng nghĩ được gì cả.

Tôi, cũng như báo chí Việt Nam, thỉnh thoảng tự hỏi chúng ta đang đi về đâu. Nếu tích phân ra, câu hỏi này sẽ trở nên nhiều chuyện. Còn nếu, đơn giản hơn, như những lúc bị buộc ngồi ngắm khói xe bay trên xa lộ Hà Nội chẳng hạn, chúng ta sẽ nhanh chóng có câu trả lời là chúng ta chẳng đi về đâu cả. Gần hai tiếng đồng hồ cho một quãng đường chưa đến 10 cây số thì còn nghĩ đến chuyện đi đâu. Thế mà ông chủ tịch tập đoàn một công ty công nghệ lớn khi đến Việt Nam có nói đại ý rằng, giao thông như thế chưa phải là tệ. Muốn biết giao thông tệ thế nào hãy đợi 10 năm nữa, khi đó các con đường đều trở thành bãi đậu xe. Hy vọng ông chỉ nói đùa. Cũng có thể vì ông đi đâu cũng có xe cảnh sát mở đường.

Trong entry trước, từ chuyện tôi ngó trời mưa và bắt bẻ văn trên TTVH, hai bạn Huong aka Phan Việt và Nhị Linh có những trao đổi thú vị về viết lách nói chung và cách đặt câu nói riêng. Dĩ nhiên, nhà văn không nhất thiết phải viết đúng ngữ pháp, nhất là khi họ cố tình làm thế, khi họ muốn “tu từ”. Tôi rất thích cách đặt câu của Phạm Thị Hoài trong Man Nương. Những câu thường dài, ít dấu phẩy, tràn lan ý này sang ý nọ. Tôi cũng thích cách đặt câu của Nguyễn Huy Thiệp. Những câu thường cộc lốc, ngắn ngủn, tủn mủn. Cho nên bạn PV cứ tự nhiên đặt câu lặp chủ ngữ nếu như bạn PV thấy cần như thế và km (i.e. kệ mẹ) bạn NL. Tuy nhiên, vẫn phải có chữ tuy, rất nên thận trọng khi đem lối viết khoa học sang văn chương nhé, nhà văn yêu quý như trái bí của tôi:) Nhân tiện thông báo tôi phát hiện ra bác Aristole rất hâm mộ tiểu thuyết Tiếng Người!

Theo mạch hai entry trước phần cuối sẽ dành cho random facts about me. Hôm nay chỉ có một cái thôi:

  • Tôi rất, rất thích được tặng sách. Ngoài ra, ai mượn sách tôi không trả tôi sẽ nhớ rất lâu. Tôi vẫn nhớ năm lớp 4 có một bạn khác lớp mượn tôi 4 cuốn sách mà không trả. Tên 4 cuốn sách đó là: Cuộc phiêu lưu của Bút Chì và Khéo Tay, Bút máu (của Vũ Hạnh), Ngựa ông đã về (của Hoài Anh, tiểu thuyết lịch sử về Lê Lợi) và Người mặt nạ đen ở xứ An-giép (tiểu thuyết toán học).