Hiển thị các bài đăng có nhãn rác. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn rác. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Ánh mắt làm thay đổi thế giới

Bạn có tin một ánh mắt sẽ làm thay đổi được thể giới?

Bạn có tin một ánh mắt sẽ làm thay đổi được một con người?

Tôi, thì tôi không biết chính tôi có tin hay không, nhưng tôi hy vọng vào điều đó. Chẳng hạn như, tôi hy vọng rằng người phụ nữ mà tôi đã nhìn vào thứ sáu tuần trước sẽ thay đổi.

[Tèng teng teng, chỗ này theo đúng kiểu VTV sẽ có vài phút cho quảng cáo. Muốn mì gói hay dầu gội đầu trị gàu nào?:)]

Người phụ nữ ấy tôi nhìn thấy khi đang thong thả đi bộ dọc đường Đồng Khởi. Đồng Khởi là con đường có giá cho thuê mặt tiền vào loại mắc nhất Sài Gòn. Đồng Khởi cũng có thể nói là con đường, không hẳn tốt nhất để đi bộ, mà là con đường cho người ta cái cảm giác thích đi bộ. Đường Đồng Khởi, chắc tương tự như ngành du lịch Việt Nam, có một cái hidden charm – nét duyên ngầm khó tả. Cách đây vài năm, sau khi thưởng thức món đặc sản bê-tông ở Bangkok về, lần đầu tiên tôi thấy Sài Gòn duyên dáng chi lạ. Tôi nhận ra nét duyên đó chính khi tôi ngồi trên quán café ở tầng 4 một tòa nhà trên Đồng Khởi nhìn xuống đường thấy những tán me xanh, thấy vỉa hè cong vênh, mấy cái gallery bán tranh chép, một gánh hàng rong bán dừa tươi và xoài gọt sẵn, và môt cửa hàng bán sách cũ bề ngang chỉ rộng bằng một con hẻm nhỏ mà thường khi đi ngang tôi không bao giờ nhìn thấy. Tôi bảo người bạn đang uống café cùng, tao thấy Sài Gòn duyên dáng lạ. Người bạn đấy nhìn tôi với ánh mắt khó tả.

Khi tôi đang thong thả đi bộ dọc đường Đồng Khởi tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy. Khi đi bộ, tôi hay nhìn xuống đất. Không phải tôi bẽn lẽn. Cũng không phải tôi sợ người ta nhìn thấy cái bản mặt đẹp trai của tôi. Mà vì tôi thuộc lòng một câu trong một quyển truyện nào đó tôi đọc lâu lắm rồi: “Những người hay bay bổng trên mây thường hay vấp ngã vì ổ gà dưới đất”. Vỉa hè Sài Gòn không có ổ gà, nhưng qua bao cuộc làm đi làm lại gần như năm nào cũng làm nó chưa bao giờ đủ bằng phẳng để người ta có thể tự tin thẳng người cao bước, mắt hướng về phía trước. Chưa kể vỉa hè còn có thế có mìn. Nhìn xuống đất là một thói quen nhằm hạn chế rủi ro.

Có lẽ vì nhìn xuống đất mà tôi đã thấy người phụ nữ ấy. Người phụ nữ ấy nằm dưới đất chăng? Không, không, cô ta không có ở đó. Cô ta chỉ ném một thứ xuống đất, sát vỉa hè, và rất gần tôi. Cô ngồi trên một chiếc xe hơi khi đó đang dừng đèn đỏ. Kính xe từ từ hạ xuống, và xoạch, một cái hộp nhựa, có lẽ đựng đồ ăn sáng, được ném toẹt xuống đường. Hu-ra!

Tôi hy vọng người phụ nữ ấy, nếu chưa phải là một người biết xấu hổ, thì hôm đó sẽ biết xẩu hổ. Tôi hy vọng rằng cô ta sẽ phải cắn rứt day dứt lương tâm, đêm về phải vò đầu vào gối mà trằn trọc băn khoăn vì đã quẳng rác xuống đường ngay trước mắt tôi. Ấy là tôi cứ hy vọng thế. Sống mà không hy vọng thì còn biết làm gì?

Giá mà có một cái camera nào ghi lại ánh mắt tôi lúc đó. Tôi nghĩ tôi có thể làm một diễn viên tốt, chỉ diễn xuất bằng ánh mắt mà không cần ra rả luôn miệng như vô số diễn viên truyền hình Việt Nam hiện nay. Tôi đã ngó sững cái hộp nhựa, rồi chuyển ánh mắt lên nhìn sững cô ta, rồi lại chuyển xuống nhìn cái hộp và lại chuyển lên nhìn cô. Tôi nghĩ là tôi đã dồn tất cả sự kinh tởm của tôi vào ánh nhìn đó.

Cô ta cũng nhìn tôi trâng trối.

------

Dạo này stress quá. Có khi phải kiếm mấy công ty như thế này để làm việc cho nó bớt stress.